THE AGE AFTER DIVINITY
Once upon a time, back in the ancient days, divine beings used to dwell in the human realm, living amongst mortals under the guise of various living creatures. Despite this, man hardly came across a deity often, and even in the case of an actual encounter, it was not at all obvious and man remained unaware.
In that ancient time, one land had undergone severe toils of war. Luckily, the Emperor of that land, with the help of many divinities, finally won over the invaders and revived the kingdom. In gratitude of the divine graces who had assisted him, the Emperor decreed that the divinities would be worshipped with the title ‘Hộ Quốc Thánh’ (‘Sacred Guardian of the Empire’ or ‘Empire’s Patron Saint’) and a permanent privilege of worship and adoration would be extended to all generations of the divinities’ offspring. Everyone in the kingdom rejoiced and swore to comply.
Many years passed, the divinities, one after another, deserted the human realm, left behind their positions and were succeeded by their descendants. Although these descendants of divinities were unfortunately not divinities. Closely as they resembled their sacred ancestors in outer appearance, in the inner essence, they did not in fact possess any extraordinary power. However the decree had been passed, the subjects complied and the edict of the First Emperor continued to be honoured, the people of this kingdom continued worshipping and serving all descendants of the divinities as solemnly and respectfully as before.
Like ordinary people, not divine beings, with banal mindset like any other mere mortals on earth, the descendants of divinities also surrendered to all kinds of passions, lusts and were subject to all earthly vices and sufferings.
This series of drawings presents activities and events of daily life indicating how people of that land may have interacted and dealt with descendants of the divinities.
Once upon a time, back in the ancient days, divine beings used to dwell in the human realm, living amongst mortals under the guise of various living creatures. Despite this, man hardly came across a deity often, and even in the case of an actual encounter, it was not at all obvious and man remained unaware.
In that ancient time, one land had undergone severe toils of war. Luckily, the Emperor of that land, with the help of many divinities, finally won over the invaders and revived the kingdom. In gratitude of the divine graces who had assisted him, the Emperor decreed that the divinities would be worshipped with the title ‘Hộ Quốc Thánh’ (‘Sacred Guardian of the Empire’ or ‘Empire’s Patron Saint’) and a permanent privilege of worship and adoration would be extended to all generations of the divinities’ offspring. Everyone in the kingdom rejoiced and swore to comply.
Many years passed, the divinities, one after another, deserted the human realm, left behind their positions and were succeeded by their descendants. Although these descendants of divinities were unfortunately not divinities. Closely as they resembled their sacred ancestors in outer appearance, in the inner essence, they did not in fact possess any extraordinary power. However the decree had been passed, the subjects complied and the edict of the First Emperor continued to be honoured, the people of this kingdom continued worshipping and serving all descendants of the divinities as solemnly and respectfully as before.
Like ordinary people, not divine beings, with banal mindset like any other mere mortals on earth, the descendants of divinities also surrendered to all kinds of passions, lusts and were subject to all earthly vices and sufferings.
This series of drawings presents activities and events of daily life indicating how people of that land may have interacted and dealt with descendants of the divinities.
Ngày xửa ngày
xưa, từ thời cổ đại, các vị thần linh vẫn thường sống chung với cõi người, dưới
những hình tướng của các loài chúng sinh khác nhau, tuy nhiên không phải lúc
nào người ta cũng dễ dàng gặp được thần hoặc nhận ra một vị thần ngay cả khi đã
gặp mặt.
Thời đó, ở xứ nọ
có hoạ binh đao, quốc vương nơi đó được nhiều vị thần giúp đỡ để chiến thắng giặc
ngoại xâm và xây dựng lại giang sơn. Để đền đáp công ơn đó, Thái Tổ Hoàng Đế tôn
các thần là “Hộ Quốc Thánh” 護國聖và ban thưởng bổng lộc cho cả các thế hệ
con cháu của thần, dân chúng ai nấy hoan hỷ tuân theo.
Nhiều đời sau,
các thánh lần lượt rời cõi người và hậu duệ của các ngài lần lượt tiếp quản các
vị trí của tổ tiên. Tuy nhiên con cháu của thánh thì không phải thánh, chúng chỉ
có hình tướng bề ngoài thì giống thần nhưng thực chất chẳng có quyền năng gì siêu
việt. Do di chỉ của Thái Tổ Hoàng Đế khi xưa để lại vẫn hiệu lực nên dân chúng
xứ đó vẫn nghiêm chỉnh tôn thờ và cung phụng hậu duệ của các thần như xưa.
Và vì với tâm thức
tầm thường như mọi loài chúng sinh nên các con cháu của thần cũng có đủ các đam
mê, ái dục, cũng dễ bị nhiễm thói hư tật xấu cũng như các bệnh tật của cõi phàm.
Loạt tranh hư cấu
này xoay quanh những sinh hoạt thường nhật và mối tương giao, đối đãi của người
dân xứ đó với hậu duệ của các thần.